May 25, 2010

Movie review: 17 again, Blue motorbike, Love phobia

1) 17 Again - 5/10


Không tệ, nhưng cũng không hay, một bộ phim trung bình và có phần nhạt nhòa. Zac Efron đóng quá chán, nội dung dễ đoán, và không có gì bất ngờ. Chỉ hơi bất ngờ vì phim này có Michelle Trachtenberg (Georgina của Gossip Girl), and she's damn hot! I love her (Why I end up loving all kinds of bitches in teenage drama/movie haha). Có Matthew Perry (Chandler của Friends) đóng nữa mà không có được nhiều :( Chán! Do phim dở, cái poster toàn thấy hình Zac ~~ không đáng post nên lấy hình của Michelle minh họa :))


2) Aoi Kuruma



JapanTimes cho phim này 4/5. Tóm tắt thế này: hai chị em cùng yêu một anh chàng khá kỳ quặc. Anh này hồi nhỏ gặp tai nạn trong một tai nạn xe hơi, bố mẹ chết cả, chỉ còn anh này sống sót, thế nên anh ta luôn có cảm giác tội lỗi, luôn nghĩ là mình nên chết cùng với bố mẹ. Anh ta lúc nào cũng ám ảnh bởi hình ảnh bản thân thắt cổ treo lơ lửng trên một ngọn cây cao cô độc giữa cánh đồng mông quạnh, hay con vịt bị chết trong chuồng (có lẽ con vịt là bạn duy nhất khi anh trong suốt quãng thời gian thơ ấu). Cách để anh này tạm thời chạy trốn khỏi nỗi đau là hành xác - dùng giao rạch giấy cắt vào động mạch cổ tay. Lại nói về hai chị em gái, một đêm đứa em gái thú nhận với chị, thì ngay hôm sau cô chị bị tai nạn xe chết. Sau đó, cô em gái đem theo bó hoa, đề nghị anh này chở ra biển, trên đường đi, con bé này đề nghị quan hệ, anh này đồng ý. Sau khi ra đến biển, hai người đi về. Hết phim. Mình rất shock, chỉ vì con bé này nói là "Em cảm thấy không phải lỗi của em. Em chỉ cảm thấy thật tệ hại". Cái chết của chị nó, có thể là do tai nạn, nhưng biết đâu được chị nó cả đêm trằn trọc không ngủ, nên sáng hôm sau không giữ tập trung được nên xảy ra chuyện đáng tiếc. Chắc đây là suy nghĩ chung của nhiều người, nhưng nghĩ lại thì thấy con bé nói cũng hợp lý, chuyện chị nó xảy ra tai nạn là chuyện đáng tiếc, không phải lỗi của nó. Hóa ra đây chính là thông điệp của tác giả. Đôi khi con người cố gắng mang bên mình những tảng đá vô hình, lúc nào cũng nghĩ rằng mình có lỗi, hay đó là trách nhiệm của mình, nhưng nếu nhìn khía cạnh nhẹ nhàng hơn một chút, có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ như ta nghĩ. Chẳng hạn, anh chàng thanh niên kia, lúc nào cũng ám ảnh rằng vì mình mà bố mẹ chết, đáng lẽ mình cũng đã phải chết đi từ rồi, nhưng nếu nghĩ nhẹ hơn một chút, thì sự tồn tại của anh có thể là do bố mẹ tặng cho. Bố mẹ đã hy sinh để anh được sống (qua một cuộc trao đổi thần kỳ nào đó với Shingami - thần chết chẳng hạn - cái này là trí tưởng tượng của mình thôi). Nếu như thế, thì tại sao không sống cho trọn vẹn, hành hạ bản thân thì tốt gì hơn không?


3) Love phobia


Đọan đầu cực kỳ dễ thương, mình mém khóc híc. Phim Hàn Quốc, nói về hai người yêu nhau nhưng không bao giờ đến được với nhau. Ngay từ nhỏ con bé đã giao ước thằng bé không được bước qua một đường vạch ra trước ngôi chùa con bé ở. Khi lớn lên, tiễn nàng ở sân bay, chàng cũng được nàng yêu cầu không được bước qua một vạch (ngẫu nhiên) nào đó. Và cả khi đến chết, nàng cũng không cho phép chàng quay đầu lại nhìn nàng lần cuối (Khi yêu đừng quay đầu lại!!!). Có những khoảng cách, dù cố gắng đến đâu cũng không thể xóa nhoà. Có những tình yêu dù đi đến tận cùng, thì cũng chỉ đến được thế mà thôi. Vậy thì, nếu việc ở lưng chừng mà vẫn làm cho hai người cảm thấy hạnh phúc, vậy thì cứ chênh vênh đi, cứ chơi vơi đi. Đừng cố gắng bước qua ranh giới làm gì, nếu sự thay đổi đó chỉ mang đến sự dằn vặt, hay thậm chí là kết thúc. Đôi khi sự rõ ràng không phải là điều tốt nhất trong một mối quan hệ, giống như cuộc đời vậy, you just need to accept it unconditionally

1 comment:

  1. Thích cốt truyện của Aoi Kuruma dù có vẻ tàn nhẫn quá. Love Phobia nghe dễ thương ghê, hôm nào chị kiếm coi mới được :)

    ReplyDelete